Sáng nay, cô giáo Hồ Thị Nguyệt Thanh gọi trách móc về việc em không viết bài cho kỷ yếu kỷ niệm 60 năm Ngày thành lập Trường THPT Trần Cao Vân (Tam Kỳ, Quảng Nam). “Cô và em sẽ khó có đủ thời gian để viết cho lần kỷ niệm thứ 70”. Nghe cô nói, lòng hoang mang trong những áy náy suốt ngày…
Quả thực, sinh tồn nơi xa xứ và những cuộc di cư liên miên khiến ý nghĩ vốn không đầu không cuối không đủ sức tập hợp những con chữ thành một đội hình “văn mẫu” để gửi về Trường. Và cũng từ tâm can, những ngập ngừng theo cái đau xót khi cảnh cổng xưa, ngôi trường xưa ngày nào đã bị dời chỗ khiến những kỷ niệm ngày nào không đủ sức hiện hình. Cảm giác này làm thụt lùi đi mọi thứ khi ngồi kiểm nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào ở ngôi trường năm nào…
Em vẫn nhớ và yêu mến nơi ấy, nơi em là một đứa trẻ trong lòng ngập đầy cỏ hoang cô độc đã đến học hành, sống để rồi từ đó, lòng được phong quang trong những ngọn gió mới mẻ và bước đi. Ngôi trường với em đã như một nhà ga xuất phát cho một hành trình lớn của đời mình.
Kỷ niệm vẫn bát ngát xanh trên cánh đồng ký ức bời bời yêu nhớ.
Song xin lỗi cô và mọi người, em – một tâm hồn không lễ hội sẽ không về được mùa tựu trường tháng 9 này, nhưng ở đây, một carnival tràn ngập màu sắc u trầm và hương vị cay nồng về thầy cô và bạn bè năm nào vẫn diều hành qua miền sâu thẳm của trí nhớ mỗi ngày…