Văn chương một thời đã từng là một tình nhân tưởng chừng không thể buông bỏ được mà vẫn bỏ, bỗng nhiên nay có người quyến dụ rằng đừng bỏ anh ơi, nên giờ cứ giữa những trang kinh luận mệt mỏi thì cứ với lấy nó mà gặp lại…
Tối đọc Con mắt có đuôi của Mặc Đỗ in trong tạp chí Hiện đại số 2, ra tháng 5-1960 do Nguyên Sa chủ trương, bỗng nhớ Phan Khôi với thi phẩm Tình già và tự hỏi vài điều.
Tại sao Tình già (một bài thơ đọc cảm thấy không hay !) lại được các nhà nghiên cứu chọn là tác phẩm mở đầu cho Phong trào Thơ Mới ? Tình già đã mang trong mình những điều gì về nội dung, về tư tưởng, về cấu trúc, về đặc trưng thi pháp… để nó có vinh dự được xem là phát pháo hiệu cho một nền thơ quan trọng như vậy ?
Và nó đã tiếp bước những yếu tố truyền thống trước đó ở đâu, thay đổi và hiện đại hóa thơ ở đâu ? Từ “con mắt có đuôi” trong folklore xứ Việt đến Tình già Phan Khôi rồi Mặc Đỗ, rõ ràng đã có một tiến trình phát triển lâu dài, vậy Tình già đã có những phẩm tính gì để định vị nó trên dòng chảy lịch sử ấy !
Đấy là câu chuyện nghiên cứu nhìn từ nội tại của thơ !
Còn một hướng nhận thức khác bên ngoài thơ (ngoại diên) là thời điểm ra đời, nơi xuất hiện, không gian văn hóa… cũng cần phải “tra khảo” kỹ lưỡng. Tình già in trên Phụ nữ tân văn số 122, ra ngày 10-3-1932, một tờ báo ở phương Nam nhưng lại được bạn đọc cả ba kỳ (Nam kỳ, Trung kỳ, Bắc kỳ) đều chú ý. Tại sao lại như vậy ?
Các nghiên cứu về bài thơ đặc biệt này cho đến nay vẫn còn nói chung chung, và dường như chưa khảo nghiệm tới đầu tới đuôi !
Tiếp cận thi phẩm này chắc chắn phải xuất phát từ một lý thuyết khác, chẳng hạn từ ký hiệu học văn hóa thì may ra mới nhận thấy được hết giá trị của nó. “Con mắt có đuôi” không chỉ nhìn nhận như là một hình ảnh thơ mà còn là một biểu tượng văn hóa, một symbol của thời đại, nơi nó đã kết tập yếu tố truyền thống và có phẩm chất đương đại để gợi dẫn, chỉ đường và khai mở cho một nền thơ hiện đại sau đó. Chỉ có thể như vậy may ra mới nhìn thấy con mắt thực của Tình già !
Không còn quỹ thời gian để đi theo cố nhân, và cũng không còn sức lực để yêu người mãi mãi… Sức tàn lực kiệt, đêm khuya cạn dầu, tình đà vắng lặng, thôi đành ngó nhau, Phan Khôi chàng hỡi có hay !