Nước Pháp mê văn hoá và có một nền văn hoá vĩ đại có 400 nhà văn hoá cộng đồng được xây dựng hơn nửa thế kỷ trước, và sau một thời gian thử nghiệm hoạt động thì nay đã gần như phá sản. Tại nước Nga, nơi khai sinh ra mô hình nhà văn hoá mà Việt Nam học theo và thực hiện rất trễ muộn thì đến nay không biết kiểu nhà văn hoá Soviet này có còn tồn tại không? Việt Nam thì trùng điệp các loại nhà văn hoá, và phân bố đều trên bề mặt đơn vị hành chính cấp cơ sở khắp lãnh thổ. Ngành văn hoá tự hào vì thành tích từ tiêu chí này (có lẽ đây là phần nhà nước phải chi ngân sách rất bộn để thực hiện).
Một anh bạn nói với tôi, nhà văn hoá là cái đình làng xã hội chủ nghĩa đấy ông ạ. Vì ảnh là người bắc nên nói nửa thiệt nửa giả nên tôi không hiểu ý một cách chính xác được, nhưng thấy khái niệm này ý vị thiệt !
Tôi thì từ thực tiễn quan sát thấy nó giống cái điếm hơn là cái đình. Vì cái đình làng ngày xưa là trung tâm 4 trong 1, nói vậy vì đình có 4 chức năng: hành chính, văn hoá, tâm linh và tình cảm. Còn cái đình làng XHCN chỉ có một chức năng chính trị thôi. Bởi vậy ở Tây Nguyên, người dân còn giúp tăng thêm chức năng bỏ củi, nhốt trâu bò và vứt vào đó những thứ lặt vặt có thể dùng sau này…
Nhà rông bằng đá của bản Khuổi Ky (người Tày) tại huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.
Vậy nhà văn hóa ngày nay có phải là cái đình không ? Nó có đúng là cái đình XHCN không ?
Muốn vậy phải chú ý đến các phương diện liên quan đến thiết chế này như: chức năng xã hội, chủ nhân xây dựng và quản lý, vị trí của nó về mặt không gian trong đơn vị hành chính cơ sở cũng như trong tâm thức cư dân của cộng đồng đó…
Đình làng, như status hôm trước nói là một đầu não 4 trong 1, một trung tâm đa chức năng có khả năng quy tụ mọi hoạt động và mọi cư dân về đó. Và đình làng truyền thống là do cư dân trong làng góp vật lực, nhân lực để xây dựng nên, và sau đó chính họ bầu ra những nhóm, những “ban” khác nhau để quản trị và tổ chức hoạt động theo nguyện vọng của cư dân. Vị trí của nó vì thế được chọn lựa rất kỹ càng, thường là nơi trung tâm, cao ráo nhất, đẹp nhất về cả phương diện thế đất và phong thủy. Bởi vậy nên cái đình có một ví trí quan trọng trong tâm thức cư dân trong làng, quan trọng đến mức sau này, có nhà nghiên cứu văn hóa đã từ đây, khảo sát và đưa đến cả một kết luận quan trọng là người Việt có triết lý cái đình hẳn hoi.
Còn mô hình nhà văn hóa có lẽ là sự lai tạp vừa dựa trên cả model коммуна của Nga Soviet vừa dựa trên cái đình truyền thống của người Việt chăng ? Nên có người gọi nó là đình làng XHXN. Và cái gọi là “đình làng” này là do nhà nước cấp tiền để cho cán bộ địa phương (thôn ấp, xã phường và quận huyện) xây dưng theo phương thức chìa khóa trao tay rồi giao cho cũng chính cán bộ đia phương cai quản và tổ chức hoạt động (cho dân). Vì vậy, theo lẽ tất nhiên nó sinh ra chỉ có chức năng 1 trong 1 duy nhất: phục vụ chính trị. Và chính trị thời ký bá đạo nên tất nhiên khi có chuyện gì đấy thì dân được mời tới dự họp, hệ quả là dân thấy “cái đình mới” không là của mình, nó là cái gì đấy phiền hà. Cái đình mới, vì thế tựa như một nhà rông, nhà gươl, một đình làng không có linh hồn !?
Trong quan sát cá nhân, sự ra đời của cái đình-nhà văn hóa này chỉ được mong đợi tha thiết từ ngành văn hóa địa phương, vì nó là cơ sở được ghi trong báo cáo thành tích về sự phát triển văn hóa, về sự chi tiêu tăng lên cho ngành văn hóa địa phương (?)
Địa phương và ngành văn hóa thường xây dựng xong cái nhà là báo cáo, bàn giao, và tất nhiên ghi rõ trong báo cáo là ấp đó, xã đó đã có “nhà văn hóa”, đạt tỷ lệ bao nhiêu %… và ít khi biết là sau đó nó sẽ hoạt động ra sao ? Bởi vậy Tuệ mỗ tui, từ góc độ ngôn ngữ học thấy tên gọi “nhà văn hóa” không ổn chút nào, nói không ổn vì lẽ nó chỉ có cái nhà chứ đâu thấy văn hóa gì bên trong (?)
Thế nhưng cái nguy hại nhất, nếu nhìn trên tổng thể, chương trình nhà văn hóa này tiêu tốn tiền thuế một cách khủng khiếp nhất, và nó điển hình cho cách làm văn hóa sỗ sàng nhất, thô thiển nhất, vì nó áp đặt một mô thức chung lên toàn cõi Việt Nam, bất kể ở hải đảo, miền núi hay đồng bằng kênh rạch, phố phường, bất kể đó là cộng đồng người Kinh, Hoa, hay là người Tày, Thái, Bana, Khmer,… Tấm choàng văn hóa XHCN mặc nhiên trùm lên mọi thứ và tất nhiên biến mọi thứ đẹp nhất, đa dạng nhất và đậm đà bản sắc dân tộc, vùng miền nhất thành một món lẩu thập cẩm kiểu nồi thằng cố nghi ngút hơi nóng và hương vị khó tả !
Nhiều bạn hỏi có cắc cớ chi mà đi chơi ở vòng cung Đông Bắc trong cơn lắc lư mệt mỏi lại nói chuyện nhà văn hóa, nông thôn mới ?
Có thể nói đây là tác nhân đã trực tiếp gợi nên dòng suy nghĩ từ lâu là người chụp chung trong tấm hình này. Người con gái 32 tuổi, người Tày bản địa 100% là thuyết minh viên rất thẳng thắn và dí dỏm của động Ngườm Ngao, một danh thắng bậc nhất của tỉnh Cao Bằng hiện ở tại xã Đàm Thủy, huyện Trùng Khánh. Cô có tên là Hoàng Thị Thúy, từng học về du lịch ở Hà Nội, về địa phương công tác, và hiện đang dự định tiếp tục học Cao học.
Trong trao đổi về văn hóa sắc tộc, về nhà sàn, về nhà trình tường, về trang phục, khi chúng tôi băn khoăn về sự nhạt nhòa của văn hóa bản địa và sắc tộc tại các tỉnh miền núi phía bắc mà chúng tôi du khảo qua, thì cô Thúy nói luôn: Chương trình nông thôn mới, với những tiêu chí về kinh tế, về nhà ở, về văn hóa của chính phủ đưa tới đã đánh sâp hoàn toàn những giá trị bản địa và bản sắc văn hóa tộc người ở đây ! Cách nhân xét thực tế, thẳng thắn và đau đớn này dường như được cô quan sát và đúc kết từ lâu, nên khi vừa bắt chuyện, cô đã nói thẳng luôn.
Rất tiếc là không có thời gian nhiều nên chúng tôi đành mang kết luận mà chúng tôi cũng đã từng hồ nghi khi điền dã nhiều nơi trước đây về phố để suy nghĩ tiếp mà không thể hỏi thêm, nhận thêm những chi tiết cụ thể từ một người con gái người Tày thông minh và sắc sảo như thế này…
Read Full Post »