Trong lòng cư dân Đà thành, câu hỏi này có từ sau thời Vương công Nguyễn Bá Thanh mất. Và nó sẽ còn lại… Trong mắt vợ, tôi là một kẻ lãng mạn vô công rỗi nghề. Song, thành thực dưới mặt trời mỗi ngày, tôi là kẻ rất bi quan, một gã rất thực tế.
Tôi không còn nhớ rõ năm nào, khi anh bạn thân thiết Dương quân tạt qua văn phòng cho tôi hũ mắm dưa xứ Quảng và nói: Anh Bá nhà mình trúng cử tới hơn 99%. Lúc ấy, quen thói nói năng theo kiểu đồ Quảng, tôi độp luôn: Đó là một con số đầy thất vọng và giả tạo, với em… Anh im lặng và hình như có chút bất ngờ với tôi.
Nhưng cũng chính lúc ấy tôi nhớ ngày mình ngồi ở một căn phòng ở phường Phước Mỹ, và trực tiếp trả lời vài câu hỏi liên quan đến căn nhà bị quy hoạch để Vương ông Nguyễn Bá Thanh quyết định cấp lại lô đất tái định cư cho mình. Lúc ấy, tôi đã tự hỏi, tại sao một ông Bí thư thành phố lại “sâu sát” với quần chúng đến nỗi mất thời gian ngồi “lo” phân từng lô đất cho một công dân nhỏ bé ở cái xóm chài Phước Trường như tôi ấy vậy ? Nhưng với thói quen hay nghi ngờ, tôi không tin nhiều lắm về tinh thần trách nhiệm vô hạn này.
Cũng với thói quen này, tôi luôn nghĩ về con đường Nguyễn Tất Thành xô sát ra chân sóng đã làm bãi biến Thanh Bình mất đi mặt nước tắm sáng mỗi ngày, và phải hứng chịu những cơn gió bấc và cát hắt vào hiên cửa mỗi khi mùa mưa bão đến. Và những ngôi trường, những địa chỉ lịch sử đã bị thay đổi. Và nỗi sợ hãi của nhiều quan chức về sự mạnh bạo của ông như một cực quyền sinh sát…
Và ông đã đi rồi, thành phố có buồn không ?
Tôi có anh bạn quen trước đây, học hành tử tế, ăn nói dịu dàng và thuộc loại suy tư khôn ngoan. Có lần anh sẵn sàng từ bỏ một cuộc đi thăm đồng nghiệp bị bạo bệnh “vì bận”, chỉ để đến nhà một quan chức tổ chức chính quyền. Từ đó tôi thấy mình xa lạ với kiểu “khôn ngoan” này. Và hẳn nhiên với sư khôn ngoan ấy, anh ta đã tiến theo con đường quan chức rất xa…
Anh đã đi rồi, thành phố có buồn hay vui không thì không biết. Nhưng thành phố vẫn còn đầy những kẻ trẻ tuổi, đầy bằng cấp, hãnh tiến và “khôn ngoan” ranh mãnh như vậy. Họ vẫn tiến bước theo cha anh, như vị bí thư trẻ tuổi vừa ngã ngựa kia, hoặc như anh bạn trẻ của tôi, họ vẫn sẵn lòng từ chối đi thăm đồng nghiệp bị bệnh để đi thăm người của tổ chức…
Anh đi rồi, cơ hội của những người trẻ tuổi ranh ma quen thói sẽ để đấy chờ chực ?
Cũng ở thành phố này, tôi có cô bạn giáo viên yêu nghề, tận tụy với học trò như con của mình. Và ngày con trai cô ra trường, để được tiếp tục sự nghiệp đầy lặng thầm và hi sinh như mẹ mình đã từng làm, mẹ của con trai, một cô giáo phải bỏ ra 200 triệu để có một suất biên chế “đi dạy”. Tôi đã từng ngửa mặt lên trời để tự hỏi: một cuộc đời cô giáo có làm ra 200 triệu không, và bao giờ anh con trai kia đi dạy được nhận lại chừng ấy để trả ơn cho mẹ ? Và kẻ nào dám đóng sập lại lương tri để cầm lấy 200 triệu của cô giáo đây ?
Tôi đứng ở chùa Linh Ứng trên bán đảo Sơn Chà nhìn xuống dưới kia để hỏi câu này. Và biển xanh bạc đầu im lặng… Trong thành phố vẫn còn rất nhiều người. Sau lưng chùa, vẫn còn rất nhiều chà vá chân nâu đang thấp thỏm chờ tìm miền đất sống phập phồng biến mất…
Lại nhớ người xưa:
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này ?
(Saigon, ngày Kỷ Dậu, tháng Mậu Thân, năm Đinh Dậu – 19/09/2017
Viết nhân lóa mắt vì các trang nhất đăng tin về Đà thành)
Read Full Post »